5.3 C
New York
Thứ Sáu, Tháng Ba 29, 2024

Trên phố… phượng đã rực cháy

- Advertisement -

Có lẽ phố sẽ không còn những cội phượng già, không còn những gốc bằng lăng trẻ nữa. Cội phượng già mấy chục năm chồng hoa lửa đỏ rực lên bao số phận đời người ở phố và gốc bằng lăng trẻ dè chừng mới bằng tuổi phố.

Đó là một buổi sáng cách đây gần hai năm khi bão số 10 vừa tan. Phố tan… cây cối đổ gục trên khắp nẻo đường phố. Giữa tan hoang, anh lặng lẽ đi qua… đi qua… nhẩm đếm từng cội phượng già, từng gốc bằng lăng trẻ. Lòng bâng bấc nhói đau.
Hai năm sau… phố chuyển mình, vết thương lành hẳn sẹo. Như ngày xưa Đồng Hới đổ nát sau những đợt B52 ném bom rải thảm. Đồng Hới se sẽ cựa mình, mạch trào lên để xây dựng lại hình hài. Phố của anh và những người con của phố, yêu phố qua từng con đường nho nhỏ một sáng đẹp trời nơi hạ vừa chớm, cảm xúc dâng trào khi phượng nở bung ra, cháy bỏng, nôn nao.
Sáng… cô nữ sinh trường Đào Duy Từ nhè nhẹ như cơn gió lướt qua anh trên phố. Cô bé hỏi anh: “Chú ơi! Nơi nào ở Đồng Hới có con đường phượng bay?”. Đường phượng bay? Hai năm sau bão… liệu những cội phượng già còn đủ sức vực dậy, nhành phượng non có kịp lớn khôn? Ừ nhỉ! Nơi nào ở Đồng Hới có đường phượng bay?


Trên phố... phượng đã rực cháy  

Những buổi sáng tháng năm anh tản bộ dọc phố, tản bộ trong ký ức để tìm phượng. Nơi công viên Nhật Lệ, hoa phượng rát đỏ cả chân sóng. Phố Hàn Mặc Tử, phượng rơi rơi theo từng cơn gió nồm ấm nồng mùi biển. Cuối đường mang tên thi sỹ họ Hàn lấp ló gác chuông nhà thờ Tam Tòa xám mốc, cổ kính. Đường Thanh Niên phượng chồng lên phượng, lấp ló những chùm hoa đỏ vụng về chen qua từng kẽ lá. Phố Nguyễn Du phượng đỏ xen giữa những gốc hoa sữa của mùa thu chưa kịp đến… Thì ra vội vàng quá, vô tâm quá, miết mải chạy theo thời gian trôi mà quên đi những con đường Đồng Hới phượng hồng. Để khi khoảng khắc vào hạ, anh và từng người con của phố bất chợt nhận ra Đồng Hới có rất nhiều con đường phượng bay.
Anh lại nhớ đến lời cô nữ sinh trường Đào… nhớ đến một thời áo trắng sân trường mà anh và những người con của phố đều đã đi qua, kỷ niệm cháy rát như màu hoa phượng khát khao. Mai này liệu phượng có còn khát khao cháy, khát khao đỏ rưng trời, xuôi sâu trong tận cùng ký ức phố!
Rồi lẩm nhẩm lời một ca khúc của nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng: “Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao. Bước lặng trên con đường vắng năm nao. Chỉ còn tiếng ve sôi ồn ào, mà chẳng cho lòng người yên chút nào. Anh mải mê về một màu mây xa. Cánh phượng bay về một thời đã qua. Em thầm hát một câu thơ cũ. Về một thời thiếu nữ… say mê… Mỗi mùa hoa đỏ về… Hoa như mưa rơi rơi. Mỗi mùa hoa đỏ về… Hoa như mưa rơi rơi.
Cánh mỏng manh xao xác đỏ tươi. Như nuối tiếc một thời trai trẻ. Hoa như mưa rơi rơi… Như tháng ngày xưa ta dại khờ. Ta nhìn sâu vào trong mắt nhau…”
Xa lắm rồi… một thời phượng! Một thời em!

Theo QBTV
- Advertisement -.

bài liên quan

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

kết nối

67,403Thành viênThích
343Người theo dõiTheo dõi
24,400Người theo dõiĐăng Ký
- Advertisement -

bài mới

- Advertisement -

được quan tâm